Đại Kỷ Nguyên

Quà tặng tâm hồn kỳ 46: Trái tim người mẹ và nước mắt người vợ

Quà tặng tâm hồn là những món quà do ban biên tập chuyên mục Văn hóa Đại Kỷ Nguyên tiếng Việt biên soạn tặng độc giả – những món quà ấm áp mong giúp các bạn luôn vững bước trong cuộc sống và trên con đường mình đã lựa chọn.

Những giọt nước mắt long lanh như những viên kim cương rơi trên khuôn mặt kiều diễm của cô khiến anh không thể cầm lòng…

Có một người đàn ông, giống như đa số những người đàn ông khác trên trái đất này, yêu thương mẹ mình một cách dịu dàng và say đắm người vợ kiều diễm.

Nhưng, thật buồn, người vợ kiều diễm của anh lại không hề yêu quý mẹ của anh, cô có một lòng ghen tuông khủng khiếp với tình yêu mà anh dành cho mẹ.

Cô ở nhà và mỗi khi anh đi làm về, nhỏ những giọt nước mắt thánh thót trên khuôn mặt kiều diễm, cô kể về nỗi thống khổ của cô trong lúc anh đi vắng bị mẹ chồng ức hiếp. Anh cảm thấy xót xa trong tim khi thấy những giọt lệ như những giọt máu nhỏ trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Nhưng cô nhất quyết yêu cầu anh không được hỏi han gì người mẹ, với lý do cô không muốn bị mẹ hành hạ hơn nữa vì đã kể lể với chồng…

Ngày qua ngày, cô cứ dùng nước mắt để làm tan nát trái tim anh.

Một ngày, hàng xóm thấy anh con trai lái xe chở mẹ đi và lúc trở về chỉ có một mình. Sau đó không ai trông thấy bà nữa. Không ai biết được người con trai đã đưa mẹ đi đâu.

Cứ chủ nhật, hàng xóm lại thấy anh đi khỏi nhà vào một giờ nhất định và trở về trong sự vui vẻ hạnh phúc. Anh còn nhảy chân sáo khi bước vào thềm nhà. Người vợ kiều diễm cũng nhận thấy điều ấy.

Đến một ngày, cô tới bên anh nước mắt lã chã, nói: “Anh yêu, nếu anh thực sự yêu em, em nghĩ anh không nên đi tới đó để nghe những lời nói xấu sau lưng về em của mẹ anh chứ! “

Người đàn ông bộc bạch rằng, mẹ anh thực sự không nói một lời nào xấu về cô cả. Cô im lặng.

Chủ nhật tuần sau, khi chuẩn bị rời khỏi nhà, anh lại trông thấy những giọt nước mắt long lanh như những viên kim cương của cô rơi trên khuôn mặt kiều diễm làm anh không thể cầm lòng. Cô nói với anh rằng: “Anh yêu, thực sự em không thể vắng anh dù chỉ một giây phút. Hãy ở bên em!”

Không thể cất bước nổi trước vẻ khốn khổ của người vợ xinh đẹp, anh tần ngần một hồi lâu trước thềm nhà rồi cất xe vào gara, quay gót vào nhà. Hàng xóm nhìn thấy người vợ nở nụ cười rạng rỡ.

Vào ngày chủ nhật sau đó, mọi sự cũng diễn ra như vậy. Anh lại kết thúc bằng việc lặng lẽ quay gót vào nhà, và hàng xóm vẫn trông thấy nụ cười rạng rỡ của người vợ.

Ngày chủ nhật tiếp sau, cũng lại như thế…

Đến một ngày chủ nhật xa lắm, anh rời nhà từ tờ mờ sáng khi người vợ xinh đẹp còn chưa thức giấc.

Khi anh tới nơi, không thấy mẹ đâu, chỉ còn thấy một trái tim bằng giấy màu đỏ thắm đặt trên bàn và một lá thư : “Con trai yêu quý, mẹ không có gì để lại cho con ngoài chính trái tim này của mẹ”. Anh nhận ra đây chính là trái tim bằng giấy màu đỏ mà hồi nhỏ anh đã gấp tặng mẹ. Tới nay nó vẫn còn nguyên màu sắc tươi thắm.

Anh bước chập choạng trên con đường đầy sỏi đá, ôm chặt trái tim của người mẹ trên ngực mình, nước mắt khiến anh không nhìn thấy lối đi. Anh vấp ngã, trái tim người mẹ tuột khỏi tay anh rơi xuống mặt đất đầy sỏi đá và cát bụi..

Rồi, từ trái tim bám đầy sỏi đá và cát bụi dưới đất, bỗng vang lên một giọng nói dịu dàng của người mẹ:

“Con trai yêu quý, vấp ngã có sao không? Con không làm mình đau chứ?”

Anh sửng sốt và bật khóc to, mẹ vẫn luôn bên anh bất chấp lỗi lầm to lớn anh đã phạm phải.

Nhiều năm tháng qua đi, trái tim màu đỏ vẫn đỏ thắm và phát sáng rực rỡ trong ngôi nhà của anh.

Nhưng khuôn mặt anh và người vợ không bao giờ còn được rạng rỡ như thế. Người vợ kiều diễm đã không thể sinh được một mụn con và một tai nạn đã khiến cô vĩnh viễn mất khả năng làm mẹ. Cô sống trong nỗi đau đớn nhiều năm.

Tới một ngày, khi tuổi đã xế chiều, vào một buổi sáng tinh mơ người đàn ông quay bước trở về nhà, anh thấy người vợ đã ra đi và để lại một lá thư bên cạnh một trái tim khô đen bằng cỏ.

Em đã không cách nào bù đắp được tội lỗi đã phạm. Trái tim của mẹ nhiều năm vẫn đỏ thắm trong ngôi nhà của chúng ta. Còn em chỉ có trái tim khô đen suốt một đời vì ghen tuông và thù hận. Ngàn lần xin lỗi anh vì tất cả…”

Hà Phương Linh

Xem thêm:

 

Exit mobile version