Một cuộc sống thiếu sự thấu hiểu!
Bài viết này là sự chia sẻ về mâu thuẫn trong gia đình, giữa cha mẹ và con cái… được cô gái trẻ tên Thiện Nhi đăng tải trên trang facebook cá nhân khiến bậc phụ huynh có cái nhìn hoàn toàn khác về con cái.
Dưới đây là bức tâm thư của cô gái trẻ mới 15 tuổi:
Những lời dạy dỗ, mắng mỏ hay thậm chí là quát tháo của cha mẹ và đôi khi là vài câu cãi vã vô lễ của người con. Những âm thanh đó có lẽ không còn xa lạ, chúng tiếp diễn từng ngày trong cuộc sống của chúng ta…
Khi nghe người khác phàn nàn về cha mẹ của họ hoặc đọc những câu chuyện đang bị xã hội lên án về cách cư xử không đúng đắn của người con, tâm tôi bình lặng dấy lên một sự cảm thông sâu sắc…
Tôi không phải người lớn, tôi nhìn mọi việc dưới đôi mắt của một đứa trẻ chưa trưởng thành… Nhưng… tôi có thể thấu hiểu…
Ngược dòng thời gian
“”Ngày hôm nay mẹ không hài lòng với thái độ của con!”- đó là câu nói thi thoảng vẫn lặp lại của mẹ với thái độ nghiêm khắc mỗi lần tôi cư xử một cách khó chịu và lì lợm ở nhà ngoại.
Đương nhiên tôi cũng đáp lại câu nói đó với thái độ thờ ơ, bướng bỉnh, một khuôn mặt sầm sịt bất mãn, tôi đã không nói chuyện hay tiếp xúc với mẹ cho đến ngày hôm sau, đó là một trò giận dỗi trẻ con của tôi.
Trong tâm, tôi luôn cảm thấy cha mẹ đã quá nghiêm khắc và không thấu hiểu con người của tôi. Đôi lúc, tôi như ngạt thở dưới sự quản lý gắt gao của cha mẹ. Những câu hỏi: Đi với ai? Làm gì? Ở đâu? Bao giờ về?v.v… như được lập trình sẵn trong bộ não của họ. Và nếu có xin đi xa một chút thì “Thôi ở nhà đi con”. Thậm chí nếu có về muộn thì thôi rồi, một màn tra khảo đang đợi sau cánh cổng…
Tôi thường bị nhắc nhở, quát mắng vì đã làm sai điều gì đó trong việc nhà, và cũng là do cô em gái của tôi, vì nó mà đã không ít lần tôi bị mắng oan. Có lẽ do quen rồi, nên mỗi lần như vậy tôi luôn trong thái độ dửng dưng, chán nản, hoặc là bực tức và tỏ ra khó chịu…
Cuộc sống cứ thế trôi qua với hàng đống dấu chấm hỏi: Vì sao cha mẹ không đặt mình vào vị trí của tôi để cảm nhận xem con của họ đã cảm thấy như thế nào?
Một bước ngoặt…
Cho đến một ngày, tôi được cô em họ giới thiệu đọc một cuốn sách mang tên Chuyển Pháp Luân. Tôi bị chấn động sâu sắc bởi những nguyên lý uyên thâm được giảng trong đó. Quyết tâm thay đổi bản thân theo “Chân-Thiện-Nhẫn”, tôi dường như biến thành một người hoàn toàn khác- một người tốt thực sự!
Dùng “Chân-Thiện-Nhẫn” để đối đãi với mọi người, tôi được người thân, thầy cô, bạn bè quý mến! Câu nói: “Mẹ không hài lòng với thái độ của con” đã không được nhắc lại một lần nào!
Cuộc sống của tôi thăng hoa từng ngày, tôi bình thản, vui vẻ trước mỗi lần giáo huấn của cha mẹ, tôi đối đãi Thiện Tâm với họ!
Tuy nhiên, việc đồng hóa với Chân Thiện Nhẫn là cả một quá trình, mặc dù tôi vẫn luôn nỗ lực cố gắng trên con đường chân chính này…
Nhưng…
Thi thoảng, tôi vẫn khóc thầm trước lời mắng mỏ hơi quá đáng và thô lỗ của cha mẹ khi họ đang tức giận…
Thi thoảng, những suy nghĩ bất công và đôi dấu chấm hỏi lại trở về trong tâm trí…
Thi thoảng, tôi vẫn cảm thấy ngạt thở dưới sự quản lý, giáo dục của cha mẹ…
Thi thoảng, tôi vẫn phàn nàn với bạn bè về cha mẹ…
Thi thoảng, tôi ước mình lớn thật mau để được tự do làm những gì mình muốn…
Thay đổi góc nhìn
“Mình là người tu “Chân-Thiện-Nhẫn”! Mình đã Thiện hay chưa? Sư phụ dạy làm gì cũng phải nghĩ đến người khác trước tiên, Tiên Tha Hậu Ngã (Nghĩ cho người khác trước, cho mình sau), mình đã đạt được điều đó hay chưa? Đã có thể đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ cho họ chưa nhỉ?”
Cho đến khi suy nghĩ đó vô tình xuất hiện, tôi mới dần dần nhận ra lỗi sai của bản thân trong suốt thời gian qua…
Vì sao tôi luôn muốn cha mẹ đặt mình vào vị trí của tôi mà không phải là tôi đặt minh vào vị trí của cha mẹ? Vì sao tôi luôn mong chờ người khác thay đổi vì tôi chứ không phải tôi mới chính là người cần thay đổi quan điểm của mình?
Vì sao tôi lại có những suy nghĩ ích kỷ như vậy?
Từ bé tôi hay được nghe câu này: Sau này lớn lên làm cha mẹ mới hiểu được…
Lúc đó, khi những người con trở thành bậc cha mẹ đã có thể thấu hiểu, sẽ hối hận vì cách cư xử không đúng đắn và suy nghĩ nông cạn của mình với cha mẹ trong quá khứ?
Vậy sao không thử một lần đặt mình vào vị trí của cha mẹ nhỉ?
Tôi không muốn hai chữ “hối hận” sẽ đến với mình trong một tương lai không xa…
Hơn nữa tôi còn có tâm nguyện đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn, như thế nào để làm được “Người Thiện với ta, ta Thiện với người. Người không Thiện với ta, ta vẫn Thiện với người…”, huống chi cha mẹ lại là thân nhân của tôi, tôi cảm thấy mình thật chưa xứng…
Xem thêm…
Đặt mình vào vị trí của người khác
Là cha mẹ phải chịu đựng những gì?
Tôi nghĩ, là cha mẹ phải gánh chịu đủ mọi áp lực trong cuộc sống. Những áp lực công việc xã hội, những lo toan gia đình bộn bề, những gánh nặng trên đôi vai…
Hãy tưởng tượng mình là cha mẹ…
Bạn sẽ cảm thấy như thế nào khi đứa con yêu dấu xin một khoản tiền lớn đóng học mà tháng này chưa đến ngày lĩnh lương?
Bạn sẽ cảm thấy như thế nào khi đã đau đầu nặng óc trong công việc cả ngày, toàn thân mệt mỏi, về đến nhà trước mắt lại là một bãi chiến trường đang chờ dọn dẹp?
Bạn sẽ lo lắng như thế nào khi bình thường 11h con bạn đi học về mà hôm nay quá 15’rồi mà không nghe thấy tiếng con ngoài cổng?
Bạn sẽ cảm thấy ra sao khi con bạn ngày càng lớn và nó không còn nghe lời mình như xưa? Hay thậm chí là hỗn láo?
Sẽ như thế nào khi những đứa con trải nghiệm một ngày làm cha mẹ?
Tôi biết, cho dù có cố gắng nhiều như thế nào đi nữa, tôi cũng không thể hiểu được hết, và có cả những điều mà một người con như tôi không có quyền được biết…
Kỳ thực cha mẹ dù có đối đãi với con cái thế nào đi nữa, thì cũng là muốn tốt cho con họ mà thôi, chỉ là, mỗi cha mẹ sẽ có những cách dạy dỗ khác nhau mà họ cho rằng, đó là cách tốt nhất để con nên người.
Là một người con…
Ta được sống một cách thoải mái, vô lo vô nghĩ trong cái nôi gia đình ấm áp
Không lo kiếm tiền, tranh đấu, vật lộn trong cuộc sống đầy rẫy phức tạp và khó khăn
Ta được đi học, vui chơi, giải trí với bạn bè, v.v..
Và cha mẹ là người lo liệu, chăm sóc cho chúng ta
Nhưng…
Ta lại luôn cảm thấy phiền phức, khó chịu vì bị gọi dậy đúng giờ vào mỗi buổi sáng.
Ta hụt hẫng không thoải mái vì đang chơi vui thì bị cha mẹ gọi điện giục về.
Ta bức xúc khi cha mẹ sai ta một số việc lặt vặt trong nhà.
Ta phẫn nộ, chán nản khi nghe cha mẹ quát mắng vì tốt cho chúng ta…
Có bao giờ tự hỏi, ta đã nguyện ý làm tròn trách nghiệm của một người con?
Có bao giờ ta nghĩ, ta sẽ sống như thế nào nếu một ngày mai ta đột nhiên mất đi những vòng tay che chở?
Có khi nào ta tưởng tượng rằng, những điều ta chán ghét ở hiện tại lại trở thành một ước mơ trong tương lai không xa? Mong ước thời gian quay ngược trở lại, ta bé mãi, khỏi phải lớn…
Và giờ thì, tôi đã có thể thấu hiểu được một phần nào… Đủ để tôi có thể sửa sai, sống một cuộc sống tốt đẹp hơn!
Hồi bé, ta luôn nghe lời cha mẹ, nhưng khi lớn lên ta đã ngày một đổi khác. Chốn hồng trần đã phủ lên tâm hồn ta một lớp bụi, che đi sự thuần khiết và trong sáng ban đầu của nó…
Tôi nghĩ phải chăng cách tốt nhất chính là quay trở về tâm hồn Lương Thiện của một đứa trẻ. Nhưng…làm cách nào?
Có lẽ, đây là điều mà ai cũng đang tìm kiếm trong cuộc sống bề bộn…
Tôi cũng từng khao khát có một tấm vé quay trở về ngày xưa ấy…
“Hãy cho tôi xin một vé đi không hai, mà dầu hôm nay ga đông đường dài
Hãy cho tôi xin được trở về tuổi thơ, ngây ngô với bao mộng mơ
Hãy cho tôi xin một vé không hai, vé đi thôi không cần quay trở lại
Chỉ cần cho tôi được trở về ngày xưa, rong chơi với những ngày mưa
Hãy cho tôi xin hạng vé trung thôi, dẫu tháng năm có lớn thêm thật rồi
Chỉ cần cho tôi được trở về tuổi thơ, thì tôi sẽ xin chờ hoài…”
Và tôi đã có được tấm vé ấy! Tôi có thể chia sẻ điều mình trân quý nhất dành cho bạn:
Thiên Cổ Kỳ Thư Chuyển Pháp Luân chính là tấm vé đầu tiên và cũng là duy nhất có thể đưa ta trở về với Chân ngã!
Bằng việc thực hành theo Chân Thiện Nhẫn, tâm hồn tôi trở nên thoáng đãng và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tôi đã có thể mỉm cười đón nhận những lời giáo huấn của cha mẹ để hoàn thiện bản thân mình. Tôi sẽ lặng lẽ khoan dung những lời quát mắng có phần hơi thô lỗ của cha mẹ mỗi khi họ đang tức giận…
Gửi đến những người bạn chưa trưởng thành…
Sống chậm lại, nghĩ khác đi, yêu thương nhiều hơn
Hãy thử một lần lắng nghe trái tim của những người xung quanh bạn
Đời người ngắn ngủi thoáng cái như chớp mắt
Bạn còn đang lãng phí điều gì đây?
Thời gian qua đi không thể lấy lại được
Đừng để vụt mất rồi mới nhận ra nó trân quý nhường nào
Hãy sống một cuộc sống có ý nghĩa…“Chốn trần gian sao là lắm ân ân oán oán
Con người cứ đấu tranh với nhau vì điều gì nhỉ?
Ai đúng ai sai tính toán làm gì…
Sầu não lo lắng đâu làm cho bạn sống tốt hơn
Chi bằng cứ mỉm cười mà bao dung hết thảy
Một cuộc sống bình hòa và tâm hồn thanh nhã
Chẳng phải sẽ tốt đẹp hơn sao?”
Tác giả: Thiện nhi
Xem thêm: